THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 7

Một chàng trai nhìn Lale chằm chằm rồi chen lấn qua đám người hỗn độn

để tiến về phía anh. Mấy gã đàn ông xô đẩy cậu khi cậu đi băng qua họ.
Không gian riêng tư chỉ có được khi ta tự tạo ra nó.

“Sao anh bình tĩnh thế nhỉ?” chàng trai hỏi. “Chúng nó có súng. Bọn khốn

đó chĩa súng về phía chúng ta và ép chúng ta lên cái… cái tàu chở súc vật
này.”

Lale mỉm cười nhìn cậu ta. “Tôi cũng có ngờ đâu.”
“Anh nghĩ chúng sẽ đưa ta đi đâu?”
“Quan trọng gì chứ. Chỉ cần nhớ rằng chúng ta ở đây là để gia đình mình

ở nhà được an toàn.”

“Nhưng ngộ nhỡ…?”
“Đừng ngộ nhỡ gì cả. Tôi không biết, cậu không biết, có ai biết đâu chứ.

Người ta bảo gì thì chúng ta cứ làm theo thôi.”

“Hay là chúng ta thử tấn công chúng khi đến nơi vì ta đông hơn chúng

mà?” Khuôn mặt nhợt nhạt của chàng trai tái đi, vẻ vừa hung hăng vừa bối
rối. Hai bàn tay nắm lại trước mặt cậu trông thật thảm hại.

“Chúng ta có nắm đấm, họ có súng – cậu nghĩ ai sẽ thắng đây?”
Chàng trai lại lặng yên. Vai cậu ta kề vào ngực Lale và Lale có thể ngửi

được mùi mồ hôi và dầu nhờn trên tóc cậu. Đôi cánh tay cậu buông thõng
yếu ớt. “Em là Aron,” cậu bảo.

“Lale.”
Những người xung quanh cũng hóng hớt cuộc nói chuyện của hai người,

họ ngỏng đầu về phía hai chàng trai rồi sau đó lại trở về với cơn mơ màng
câm lặng, đắm chìm trong suy nghĩ riêng. Tất cả họ đều chung nhau nỗi sợ
hãi. Và tuổi trẻ. Và tôn giáo. Lale cố không nghĩ đến các giả thiết về những
gì có lẽ đang chờ phía trước. Người ta bảo anh sẽ được đưa đi làm việc cho
người Đức, và anh cũng dự định làm thế. Anh nghĩ về gia đình mình ở quê
nhà. Đang bình an. Anh đã hy sinh bản thân, không hề hối tiếc. Nếu có thể
làm lại, anh sẽ vẫn làm thế để gia đình thương yêu của mình được ở nhà, bên
nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.