THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 82

Gita đưa tay ra như định thử đeo chiếc nhẫn nhưng lại rụt tay về. “Thôi,

anh giữ đi. Dùng nó làm việc tốt ấy.”

“Ừ.” Lale định bỏ nhẫn vào lại trong cặp.
“Khoan đã. Cho em ngắm nó thêm lần nữa.”
Anh cầm nhẫn bằng hai ngón tay, quay phía này rồi phía kia.
“Nó là thứ đẹp nhất em từng thấy. Giờ thì anh cất nó đi.”
“Nó là thứ đẹp thứ nhì mà anh từng thấy,” Lale bảo, mắt nhìn Gita. Cô đỏ

mặt quay đi.

“Nếu anh còn sô-cô-la, em muốn ăn thêm chút nữa.”
Lale đưa cô một thanh nhỏ. Cô bẻ một miếng bỏ vào miệng rồi nhắm mắt

lại một chốc. Cô gói phần còn lại vào tay áo rồi xắn tay áo lên.

“Đi nào,” anh bảo. “Về thôi để em còn chia kẹo với các bạn.”
Gita đưa tay lên mặt anh và vuốt ve má anh. “Cảm ơn anh.”
Lale lắc lư, mất thăng bằng trước sự gần gũi của cô.
Gita nắm tay anh và bước đi. Lale bị kéo theo. Khi họ vào sân trại chính,

Lale thấy Baretski. Anh và Gita thả tay ra. Anh trao cho cô ánh mắt nói lên
tất cả những gì cô cần biết. Thật đau đớn khi phải chia tay cô mà không nói
được lời nào, và chẳng biết chắc lúc nào họ mới lại gặp nhau. Anh bước về
phía Baretski đang trợn mắt nhìn anh.

“Tao tìm mày nãy giờ,” Baretski bảo. “Chúng ta có việc ở Auschwitz

đấy.”

Dọc đường đến Auschwitz, Lale và Baretski đi ngang qua mấy toán công
nhân, mỗi nhóm chừng vài người, hẳn là bị phạt làm việc vào Chủ nhật.
Mấy tên SS đang canh chừng họ hét lên chào Baretski nhưng hắn lờ đi. Hôm
nay hắn ta có gì đó rất không ổn. Bình thường hắn nói khá nhiều nhưng hôm
nay cả người hắn căng lên. Đằng trước, Lale thấy ba tù nhân đang ngồi dưới
đất, lưng áp lưng, tựa vào nhau, rõ ràng là đã kiệt sức. Mấy người tù ngước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.