THOÁT BÓNG - Trang 109

“Tốt. Lúc nói chuyện qua điện thoại nghe giọng bà tệ quá chừng. Bà

thấy đủ khoẻ để ra ngoài ăn trưa hôm nay chưa?”

“Ừ. Lát nữa gặp hén.”
Diana vẫy tay và đi tới góc làm việc của cô. Họ thường ăn trưa cùng

nhau ít nhất vài ngày trong tuần, bất cứ khi nào Diana không có công
chuyện phải đi. Đám nhóc của cô dường như tạo ra khá nhiều công
chuyện, từ đi khám bác sĩ cho đến đi nhận mấy thứ đã đặt cho tiệc sinh
nhật của bạn ở trường mẫu giáo, rồi đi mua đồ thay cho mấy món bị
hư bể. Cuộc sống của Diana là một công trình nghiên cứu về kiểm soát
thiệt hại – những thiệt hại thực sự, hữu hình, chứ không phải mấy cái
tồi tệ khác.

Và rồi một ý nghĩ chợt đến với cô. Bọn nhóc nhà Diana đã bốn và

năm tuổi, nghĩa là nếu Lizette thực sự đã làm việc tại công ty Đầu tư
Becker năm năm, thì ít nhất cô cũng phải còn nhớ tới một quãng thời
gian nào đó mà bạn cô mang thai chứ… nhưng cô không nhớ. Cô
không thể nhớ khi nào mà Diana không có hai đứa con.

Cô hầu như không cần thêm chứng cứ cho việc có điều gì đó rất sai,

nhưng không hiểu sao cái chứng cứ mang tính cá nhân này còn thuyết
phục hơn là đám giấy đăng kiểm xe, bằng lái xe, và giấy tờ khai thuế.
Cô nhớ sinh nhật của Diana, sinh nhật của hai đứa nhỏ, những thứ
giống vậy. Do đó nếu cô có ở đó, cô nhất định đã nhớ thời điểm khi
chúng được sinh ra.

Vì thế, cô đã không ở đó. Cô đã làm việc ở đây, sống trong căn nhà

hiện tại trong khoảng ba năm. Hai năm trước đó – không ai biết chắc
được.

Cô đã từng là một người khác, và cô cần phải tìm ra người đó là ai,

và cô đã làm gì. Mọi thứ đều phụ thuộc vào điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.