THOÁT BÓNG - Trang 110

Chương mười hai

C

ô nghĩ về điều đó cả ngày, trong lòng biết rằng cô đang sống một

cuộc đời không phải của mình, và con người trước đây của cô đã bị
đánh cắp bằng cách nào đó. Cô đã tập trung vào việc tỏ ra như không
có chuyện gì thay đổi, nhưng có lẽ chìa khoá giúp mở ra quá khứ của
cô nằm ở chỗ phá bỏ thói quen, ở việc hành động giống như cô đoán
cô sẽ hành động trong cuộc đời bị bỏ quên ấy.

Cô không phải làm những việc giống y nhau khiến đầu óc tê dại từ

ngày này qua ngày khác. Nếu cô đang bị giám sát – và cái từ đó xuất
hiện từ chỗ quái nào vậy? – miễn là cô không làm điều gì thật sự quá
khác lạ, như là đột nhiên đăng ký học mấy lớp dạy võ thuật, thì cô hẳn
sẽ không rung lên hồi chuông cảnh báo nào. Không phải là cô không
muốn học mấy lớp dạy võ đó, nhưng cô muốn để sự việc tiến triển từ
từ.

Với suy nghĩ đó, chiều ấy khi tan làm, cô chọn một tuyến đường

khác từ văn phòng, đi ngược hướng về nhà, để bản thân lạc vào những
chỗ rẽ và khúc ngoặt mới, lạc giữa cái giao thông giờ cao điểm điên
cuồng, bình thường. Cô không đi tới đâu cụ thể cả, vì vậy cô không
cần phải vội.

Ngày làm việc trôi qua bình lặng – bình thường – và đáng lẽ đã xua

đi cảm giác cấp bách vẫn luôn khiến cô lo lắng, nhưng không. Bình
thường không cảm thấy bình thường, mà lại gây cảm giác giả tạo, như
thể bây giờ cô nên cảnh giác hơn bao giờ hết. Suốt cả ngày, cô thường
xuyên có cảm giác như tóc gáy cô dựng đứng lên, cảnh báo cô, ra hiệu
một mức báo động cao. Việc cô không thể phát hiện bất cứ thứ gì có
thể xem là đáng báo động trong môi trường ngay xung quanh không
hề khiến cô an tâm chút nào. Liệu văn phòng của cô có bị theo dõi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.