THOÁT BÓNG - Trang 145

Ông thở dài. “Cô ta có làm gì đáng ngại ở mấy cửa hàng này

không?”

“Cô ta đã vào một cửa hàng dụng cụ thể thao.”
“Thật đáng sợ,” ông nói, giữ giọng buồn chán khiến lời mỉa mai

không nói ra thật gay gắt, ông có quát vào bà có khi còn đỡ hơn. Dẫu
vậy, Felice thấy mình mỉm cười, bởi bà thích một đối thủ tương xứng.
“Thẻ tín dụng cho thấy cô ta đã mua vài đôi giày chạy bộ, một bộ đồ
chạy bộ, và vài bình xịt ong.”

Bà làm một động tác xua đi. “Tôi biết chuyện đó. Tôi cũng biết

không có khoản tiền trả cho cửa hiệu nào khác, nên cô ta đã trả tiền
mặt cho mấy món cô ta mua hoặc là cô ta đã đặc biệt tới cửa hàng đó
và không chỗ nào khác. Lần nữa, cô ta đã bỏ qua những cửa hàng
dụng cụ thể thao khác, gần hơn. Tại sao lại tới đó? Tại sao lại đi xa
đến tận Virginia?”

“Có thể cô ta đã không định dừng ở đâu cả; có thể cô ta chỉ lái xe

hóng gió trong một cơn bốc đồng thôi.”

“Làm ơn đi,” bà nói, bỏ lửng ý Đừng có mà ngốc. “Cô ta được lập

trình để không bốc đồng. Nếu cô ta trở nên bốc đồng tùy hứng, thì
nghĩa là quá trình không được giữ nguyên. Và làm một chuyến lái xe
ngẫu hứng không phải là điều duy nhất khác lạ mà cô ta làm.”

“Như là?”
“Cô ta chạy bộ lúc tối muộn ngày hôm qua khi cô ta về nhà. Theo

ấn tượng mà người tôi cử có được, đúng từng lời anh ta nói, thì nó như
thể cô ta bắt đầu tập luyện vậy.”

“Đó chỉ là ấn tượng của một người thôi, và tôi cho là bà đã dùng

những người không biết gì về cô ta cả. Cô ta mua đôi giày chạy bộ và
một bộ đồ mới ngày hôm qua, rồi cô ta đi chạy bộ. Chuyện đó không
hẳn là bất ngờ. Làm sao chúng ta biết được, nhiều khi mấy người ở
chỗ làm cô ta bắt đầu nói về ăn kiêng, giữ dáng, và cô ta quyết định
làm theo thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.