THOÁT BÓNG - Trang 185

lâu, trong bộ dạng giống như là, ừm – giống chính cô – thì cô càng bị
nguy hiểm.

Cô nhìn qua cửa sổ văn phòng. Nhân viên lễ tân là một cô gái trẻ,

cám ơn trời. Phụ nữ có thể sẽ dễ cảm thông hơn với một câu chuyện bi
đát, và sẽ không mong đợi cô sẽ thổi kèn để đền đáp cho sự giúp đỡ.
Cô lễ tân trông có vẻ buồn chán và dễ bị thuyết phục. Cả hai yếu tố
đều có lợi cho Lizzy.

Cô mở cửa và lấy nón xuống, thốt ra một tiếng thở dài nhỏ trong khi

tiến tới gần cái quầy.

“Em có thể giúp gì cho chị không?” cô nhân viên hỏi, mặt sáng

bừng khi thấy cơ hội có một khách hàng thực sự.

“Có, chị cần thuê một phòng. Tầng trệt, nếu như được.” Từ số

lượng xe ít ỏi trong bãi đậu thì hẳn là họ có một căn phòng tầng trệt
còn trống.

Cô nhân viên – bảng tên đề là Cindy – mỉm cười và nhấn mấy cái

phím máy tính. “Chị muốn ở bao nhiêu đêm ở đây ạ?”

Giờ sắp tới phần phức tạp rồi đây. “Chỉ một thôi.”
“Được ạ! Em chỉ cần bằng lái xe và thẻ tín dụng của chị thôi ạ.”
Lizzy cắn vào môi dưới. Ảnh chụp của cô bây giờ có lẽ đã được

chiếu trên tivi rồi. Có lẽ không. Liệu họ có mất công đưa tin nóng về
một chiếc xe bị đánh cắp và một vụ truy đuổi xe không? Liệu họ có
đưa ảnh bằng lái của cô không? Liệu cô đã bị xác định danh tính
chưa? May mắn là không có tivi trong cái sảnh đợi nhỏ xíu này, và nếu
mà có đi nữa, thì Cindy trông không có vẻ là quan tâm về tin tức. Mấy
phim tình cảm sướt mướt thì còn có thể, hoặc là chương trình chiếu lại
mấy game show.

“Tiền mặt,” cô trả lời, lục lấy cái ví tiền. “Chị không có thẻ tín

dụng.”

Cindy ngừng lại, nhăn mũi. “Chủ em nói là cần phải lấy thông tin

thẻ tín dụng, để phòng hờ trường hợp phòng ốc bị hư hại gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.