THOÁT BÓNG - Trang 212

Cô nhấn số điện thoại làm việc của Diana, và sau khi nghe lời nhắc

tự động, cô nhấn nút và để lại lời nhắn.

“Hi, Diana,” Lizzy nói, và trong một lúc giọng nói… là của cô. Đó

là giọng nói thoải mái của người phụ nữ mà cô đã từng là trong suốt
ba năm qua, không phải là giọng của người sẽ cướp một tên say rượu
và phá hỏng một chiếc xe môtô. “Tui chỉ muốn nói cho bà biết là hôm
nay tui sẽ không đi làm.” Thật là một lời nói giảm siêu hạng. “Hay là
ngày mai.” Cô ngần ngại nói tiếp, không muốn để bọn họ biết Diana
có ý nghĩa gì với cô, nhưng rồi nhận ra nếu bọn họ đã theo dõi cô
trong suốt thời gian qua, nếu điện thoại của cô bị nghe lén, thì bọn họ
đã biết từ trước rồi. Tới lúc này thì giấu diếm cũng chẳng ích gì. “Cám
ơn bà vì đã làm bạn tốt của tui. Tui sẽ nhớ bà lắm, nhưng giờ có nhiều
chuyện xảy ra quá, và tui… tui phải rời đi. Nếu tui có bao giờ có thể
liên lạc lại thì nhất định tui sẽ làm. Giữ gìn sức khoẻ nha.” Cô ngắt
cuộc gọi trước khi bắt đầu khóc.

Chết tiệt, bọn họ không chỉ đánh cắp một phần của cuộc đời trước

đây của cô, giờ bọn họ còn khiến cô mất nhà, việc làm, và bạn bè nữa.
Nếu cô có bao giờ mà bắt được cái đám mất dạy làm điều này với cô
thì…

Cô cho xe chạy vào làn phải, hạ cửa sổ bên phía hành khách xuống,

và giận dữ vứt cái điện thoại của Sean ra ngoài xe. Nó có thể sống sót
qua cú đáp xuống, nhưng có thể không. Nếu bọn họ định vị cuộc gọi,
họ sẽ có thể biết được cô đã ở khu vực này, và, giống như Sean người
đang bất tỉnh kia, các manh mối sẽ dẫn họ về phía Tây.

Cô giống như Gretel, nhưng không có Hansel rắc vụn bánh mì để

dẫn họ về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.