THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 288

Mutzig mở radio. Máy thu thanh oang oang tung ra một bài diễn văn.

Mutzig giơ tay định vặn đi, Arnold ra lệnh:

- Để nguyên đó!

- Để làm gì. Lại cũng diễn văn!

- Để nguyên đó. Đây là một bài diễn văn chính trị. Nếu ai ai cũng để tâm

nghe đều đều thì tình thế sẽ khá hơn chút ít.

Mutzig nén lòng chịu đựng. Tiếng máy thâu thanh oang oang. Arnold

ngồi nghiến răng lại mà nghe. Stockmann ra hiệu cho Graber và nhún vai.
Graber lại gần:

- Tôi xin lỗi anh nhé, tôi phải đi.

- Anh có gì thú hơn?

- Không, nhưng tôi phải đi.

Khi ra đi, y cảm thấy mắt mọi người đè nặng xuống người mình: y ráng

đi chậm lại để tỏ ra mình không chạy trốn. Mutzig nhảy theo.

- Anh trở lại nhé. Ngày hôm nay xui xẻo làm sao ấy. Thường thường ở

đây không khí dễ chịu lắm.

Graber ra ngoài phố. Trời đã hoàng hôn. Bất thần y lại thấy sợ. Suốt ngày

hôm nay y đã tránh được sợ hãi, nhưng trong lúc ngày tận, ánh sáng bất
định, cái sợ hầu như hiện ra ở khắp mọi nơi.

° ° °

Y trở lại nhà giáo sư Pohlmann. Ông già mở cửa ngay đón y vào, hình

như ông còn đợi ai nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.