THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 295

- Một nửa cũng đủ. Hai giờ thiếu mười lăm anh đợi em. - Graber ngập

ngừng.

- Giản dị quá há! Thế mà mình tưởng tai nạn lớn! Bây giờ anh tự hỏi

không biết tại sao mình lại nghĩ quẩn thế! Chắc em thấy anh lố bịch đấy
nhỉ!

- Không.

- Có chứ. Hơi lố bịch thật.

Elisabeth lắc đầu.

- Ba em cho những người bắt giữ ông là lố bịch. Chúng mình gặp may.

Chỉ có thế thôi, anh à.

° ° °

Cách đấy vài phố; họ tìm được một tiệm may.

Một người nom như con căng-gu-ru ngồi trong tiệm, một bộ quân phục

để trên gối.

- Tôi có cái quẩn bị một vết ố, ông có nhận tẩy giúp không?

Người thợ may đưa mắt lên:

- Tôi không phải thợ nhuộm. Tôi là thợ may.

- Tôi biết, nhưng tôi muốn ủi lại quần áo.

- Quần áo đang mặc ấy à?

- Vâng.

Lão đứng dậy, miệng lẩm ba lẩm bẩm, cúi nhìn vết dầu. Graber nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.