THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 433

Họ ngồi lau chùi súng. Bùn giắt vào khắp mọi chỗ Graber không nghĩ gì

nữa. Y chỉ còn như cái máy, biết ăn, ngủ, chờ đợi, tự nhiên phản ứng đúng
mức khi có nguy hiểm.

° ° °

Sáng hôm sau, chiến xa xuất hiện. Suốt đêm trọng pháo, súng cối và đại

liên đã cô lập mặt trận với hậu tuyến. Đường dây điện thoại luôn luôn được
sửa lại. Trọng pháo Đức chỉ yếu ớt so với trọng pháo Nga. Pháo đài trúng
đạn hai lần nữa nhưng vẫn đứng vững. Thực ra chỉ còn là một khối xi-măng
lắc lư trên mặt bùn lầy như con thuyền trong cơn bão. Nửa tá đạn sát nách
đã làm nền móng lung lay. Mỗi lần nổ người ta lại bị ném mạnh vào tường.

Graber bị toạc một miếng vai nhưng không có thì giờ băng bó, chỉ kịp đổ

một chút rượu cô-nhắc vào vết thương.

Chiếc pháo đài vẫn đảo đồng đảo địa. Không còn là con thuyền trong cơn

bão nữa, bây giờ là chiếc tiềm thủy đỉnh bập bồng dưới đáy biển đèn đóm
tắt hết. Thời gian cũng không còn nữa, thời gian cũng bị bom tiêu hủy.
Người ta ngồi dí trong bóng tối mà đợi. Đối với Graber, không còn thành
phố nhỏ y vừa sống cách đây mấy ngày, không làm gì còn nghỉ phép chưa
bao giờ có Elisabeth. Chỉ còn một giấc mơ vô nghĩa sự chết và sự sống. Chỉ
còn cái pháo đài tối tăm và vang dồn tiếng sấm.

Chiến xa nhẹ chọc thủng phòng tuyến vào, theo sau là pháo binh. Người

ta để cho chiến xa đi lọt rồi khai hỏa vào pháo binh. Nòng súng đã đỏ lên
nhưng vẫn bắn. Pháo binh Nga phải im tiếng. Hai chiếc chiến xa lại gần. Vì
không có súng chống chiến xa nên nó tiến dễ dàng. Sườn sắt dày quá, súng
liên thanh vô hiệu. Chỉ còn cách nhắm vào cửa mà bắn nhưng may mới
trúng được. Chiến xa tìm cách ra khỏi tầm súng rồi đến lượt nó khạc đạn.
Pháo đài rung rinh. Bên trong bê-tông nứt rạn.

Reinecke hô lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.