THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 83

Tiếng cuốc bổ vào đá, tiếng gọi nhau ấm ới. Một toán người xúm xít

chung quanh một căn nhà bốc khói. Một ống dẫn nước bể, nước chảy thành
dòng suối nhỏ. Ánh đèn phản chiếu xuống nước thành những đóm sáng mờ.
Y chạy lại chỗ một người đang chỉ huy công việc:

- Có phải số nhà 18 đây không?

- Trời? Ông đến đây làm gì?

- Để tìm cha mẹ tôi. Số 18 đâu ông?

- Làm sao tôi biết được? Tôi có là ông trời đâu? Ông đi chỗ khác. Đây

chúng tôi chỉ biết dọn dẹp thôi.

- Ở đây có người chết không?

- Không thì đào làm gì. Ông tưởng đào để chơi chắc.

Hắn quay lại toán người đang làm việc:

- Dừng lại! Lặng yên! Gõ từng tiếng đều đều!

Toán người ở trong hố đi ra từng người một. Họ là những người địa vị và

nghề nghiệp khác nhau, tuy người thì mặc xăng-đay, người có áo cổ cứng,
người mặc quần áo xanh thợ thuyền, người mặc đồ nhà binh, nhưng người
nào cũng ra vẻ mệt nhoài, quần áo lem luốc. Một người quỳ xuống cầm búa
gõ từng tiếng thưa vào một cái ống gang thò đầu ra.

"Yên!" Trưởng toán ra lệnh.

Người cầm búa ghé sát tai vào ống gang nghe. Chỉ nghe thấy tiếng thở

của mấy người làm việc, và tiếng vôi vữa rụng ra rơi lạo xạo. Tiếng còi xe
chữa cháy và tiếng hụ xe cứu thương ở xa xa vẳng lại. Người cầm búa lại
gõ ống gang rồi đứng dậy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.