THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 109

Lông mày Từ Lai cau chặt lại, giọng nói trở nên quan tâm: “Sao lại bị

thương vậy?”

“Không có gì, vết thương nhỏ thôi.” Cận Thời Xuyên đáp nhẹ bẫng.

“Vị này là?” Hứa Nghệ Ninh nhìn Từ Lai, dịu dàng hỏi.

“An Hi, lại xem giúp chút đi.” Từ Lai phớt lờ Hứa Nghệ Ninh, quay

đầu gọi Tô An Hi đang đứng xem trò vui, thế là cô nàng mới chịu lại.

Hai cô gái gái trấn giữ một trái một phải cạnh Cận Thời Xuyên, Hứa

Nghệ Ninh bị gạt hẳn sang một bên, vì giữ gìn hình tượng trước mặt Cận
Thời Xuyên nên cũng đành nhịn.

Tô An Hi kiểm tra sơ qua vết thương của Cận Thời Xuyên rồi nhanh

chóng đi lấy hòm thuốc trong xe, sơ cứu rồi băng bó miệng vết thương và
bảo: “Vết thương không nông đâu, phải khâu đấy.”

“Đúng vậy, vị tiên sinh này vừa rồi giúp truy đuổi mấy tên trộm xe, bị

chúng đánh lén, cũng may là bảo vệ tới kịp, khống chế được bọn chúng, giờ
đang nhốt tạm trong phòng bảo vệ, chờ công an đến.” Một người đàn ông
chứng kiến toàn bộ sự việc kể lại sơ qua mọi chuyện.

Từ Lai buồn cười liếc qua người đàn ông kia, tiếp đó quét mắt một

vòng nhìn những người khác rồi làm một câu: “Ồ, thì ra chỉ có vị tiên sinh
này hăng hái làm việc nghĩa thôi hả? Hiểu rồi.”

Nói như thế thì ai cũng đều hiểu ẩn ý trong câu nói của cô gái này cả.

Nói thật, thói đời ngày nay là vậy, ai dám hăng hái làm việc nghĩa chứ? Có
đức cũng chẳng có gan đâu!

Vài ba người tụ lại hóng chuyện ngại ngùng tản vội đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.