THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 125

Vừa lên đến sân thượng, Từ Lai thấy Cận Thời Xuyên đang nhoài

người ra ngoài nóc nhà nhìn từ trên xuống, chắc là đang tìm kiếm vị trí mục
tiêu. Anh ngẩng đầu lên thấy Từ Lai đứng như trời trồng tại chỗ thì bật
người một cái nhảy tới.

“Đứng đực ra đó làm gì thế?” Cận Thời Xuyên đưa tay xách cuộn dây

thừng Từ Lai đang cầm, thuần thục cột nó vào người.

Từ Lai giữ sợi dây thừng lại, nhìn Cận Thời Xuyên: “Bên phòng cháy

chữa cháy và cảnh sát đã đến cả rồi, anh đang bị thương.”

Động tác tay của Cận Thời Xuyên vẫn không ngừng lại, cột dây rồi

siết chặt lại, xong xuôi mới nhìn Từ Lai, nói nhẹ bẫng: “Sứ mệnh của người
lính cứu hỏa là chỉ cần không chết thì còn cứu được ai là phải cứu người
đó, hiểu chưa?”

Hiểu cái con khỉ.

Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai vẫn dài mặt ra, khẽ lắc đầu cười một

tiếng, buộc cố định cơ thể xong, điều chỉnh một chút, di chuyển đến địa
điểm đã xác định ban nãy.

“Ớ? Đội trưởng?” Sau lưng vang lên một giọng đàn ông, tiếp đó là

tiếng bước chân chạy gấp gáp.

Từ Lai quay đầu nhìn lại, vài cái bóng màu cam đang chạy về phía họ,

trong đó có một người hình như đã từng gặp, hơi có ấn tượng, người này
cũng đang nhìn lại cô, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, như là đã nhớ ra được gì
đó.

Cận Thời Xuyên vẫy tay quát gọi Lưu Húc: “Nhìn gì nữa, lại đây hỗ

trợ.”

Lưu Húc thôi nhìn Từ Lai, cất tiếng gọi: “Các anh em, làm việc thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.