THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 141

Ngược lại, lúc nào cô cũng nghĩ cách để hỏi thăm tin tức về Cận Thời

Xuyên, mỗi lần thấy xe cứu hỏa đi ngang, cô lại nghĩ đến anh, nhìn thấy
những người lính chữa cháy không cùng màu da cũng nghĩ đến anh, nghe
tin ở đâu đó có động đất, núi lở, hỏa hoạn, cô vẫn luôn nghĩ đến anh đầu
tiên.

Cô biết Truy Phong đã hy sinh, bắt đầu học huấn luyện chó cũng là vì

anh, dạy dỗ Bình An cũng là vì anh.

Nếu như nói tất cả những điều này đều là do cô cố chấp, vậy thì, sau

khi trở về, gặp lại anh một lần nữa, cái cảm giác khiến tim đập nhanh này
chắc chắn không phải là do cô tự tưởng tượng ra nữa.

“…” Lần này đến lượt Cận Thời Xuyên không đáp được.

Hơi lạnh phả ù ù bên trong xe, không khí im lặng khiến người ta cảm

thấy bí bách, trong một chốc, cả hai đều không biết phải nói gì thêm nữa.

Chiếc xe đi vào tiểu khu Nam Thành, Cận Thời Xuyên xuất trình giấy

tờ, bảo vệ nhìn vào bên trong xe, cười lịch sự nhìn chiếc xe việt dã màu đen
biến mất trong màn mưa.

“Nhà nào vậy?” Cuối cùng Cận Thời Xuyên là người nói trước.

“Rẽ phải ở phía trước, nhà số 12.” Từ Lai dùng tay chỉ.

Xe dừng bên ngoài nhà số 12, anh khẽ hắng giọng bảo: “Đến rồi.”

Từ Lai gật đầu, bất giác mím môi, nhìn sang Cận Thời Xuyên: “Em, đi

không tiện.”

Cận Thời Xuyên hiểu ý của Từ Lai, anh cởi dây an toàn, cầm ô, mở

cửa, đi vòng ra phía bên kia mở cửa xe, chìa tay ra: “Xuống thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.