Từ Lai bám lấy tay Cận Thời Xuyên, tay kia cầm theo túi chui ra
ngoài, trọng tâm đứng không vững, nhào cả người vào trọng ngực đối
phương, vành tai áp lên ngực anh. Trái tim nằm ngay dưới vòm ngực rắn
chắc đang đập bùm bùm đầy mạnh mẽ.
“Định dựa bao lâu nữa thế?” Giọng anh gần ngay trên đỉnh đầu cô.
Từ Lai nhẹ cong môi, vịn vào tay Cận Thời Xuyên, đứng thẳng người
dậy, ngẩng lên nhìn anh. Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, không biết nó
đang thế nào.
“Em có cố ý đâu, chân bị đau mà!” Giọng cô lại quay về vẻ trêu ghẹo
vốn có.
Cận Thời Xuyên chẳng buồn để ý, vươn tay đóng cửa xe lại, dìu cô đi
vào hiên nhà.
Anh đưa Từ Lai đến đầu hành lang, ánh đèn sáng chói mắt, Cận Thời
Xuyên bỏ ô vào giỏ, tiếp tục đỡ cô đi lên tầng trên.
Từ Lai lêo cầu thang có phần vất vả. Người đàn ông thấy phiền bèn
quay lưng lại đứng trước mặt Từ Lai.
“Gì vậy ạ?” Từ Lai chưa hiểu ra làm sao.
“Lên đi.” Cận Thời Xuyên ngồi xổm xuống, hơi quay đầu lại bảo.
Từ Lai khom người áp lên, vòng hai tay ôm cổ anh, chiếc túi ni lông
đung đưa đằng trước. Anh đứng dậy.
Ngực dán vào lưng, rõ ràng còn cách lớp vải vậy mà dường như hóa
vô hình, bầu không khí trở nên khác thường, dường như ngày càng nóng
hơn.