THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 158

Cận Thời Xuyên đánh mắt nhìn Từ Lai. Có thể có vấn đề gì, lúc họp

đã nói rõ là cô giáo Từ, vị chuyên gia đặc biệt được mời đến, nếu có bất kỳ
yêu cầu gì thì đều phải đáp ứng vô điều kiện. Anh mà nói không, quay lưng
đi, con bé này sẽ đi tố cáo với cấp trên, kết quả cuối cùng sẽ vẫn như vậy,
anh lại còn bị phiền thêm.

“Được thôi.” Cận Thời Xuyên đứng lại nhìn Từ Lai, “Có điều ở đó

toàn là đàn ông, đừng để đến lúc đó ở không quen lại gào lên đòi đi thì
không dễ thế này nữa đâu đấy.”

Từ Lai thấy Cận Thời Xuyên cười mình, bèn nói khe khẽ: “Nơi nào có

anh, cho dù là núi đao biển lửa em cũng vẫn ở được.”

Động tác mở cửa xe của Cận Thời Xuyên hơi khựng lại rồi anh nhanh

chóng lên xe, đóng cửa lại. Từ Lai cũng tự nhiên mở cửa ghế phụ trước
chui vào ngồi, thắt dây an toàn tử tế, như thể xe của mình.

“Ở trong doanh trại huấn luyện, nhớ cất hết cái kiểu nói năng tùy tiện

của em lại đi nhé.” Cận Thời Xuyên thắt dây an toàn, “Đó không phải chỗ
để em chơi đâu.”

“Đội trưởng Cận, đối với công việc, em nghiêm túc không thua bất kỳ

ai.” Từ Lai cười với anh, bổ sung thêm, “Dĩ nhiên đối với việc cưa anh, em
cũng rất nghiêm túc.”

Cận Thời Xuyên thấy cô nhìn mình tỏ ra đầy chân thành thì chỉ có thể

bó tay lắc đầu, “Còn nhắc đến cưa cẩm gì nữa là anh cho em xuống xe luôn
đấy.”

Từ Lai vẫn cười đùa không sợ chết: “Không phải chứ, thì ra đội

trưởng cũng biết là em đang trêu ghẹo anh hả?”

“Nói thêm câu nữa xem?” Cận Thời Xuyên lừ mắt liếc sang. Từ Lai

đầu hàng, ngậm miệng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.