THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 173

Anh phóng mắt nhìn ra xa. Những tòa nhà cao tầng đứng sừng sững chen
vào nhau khác biệt hoàn toàn với phía bên này.

Anh rút bao thuốc lá ra, đập đập mấy cái trên tay, rút một điếu ngậm

vào miệng, móc một bao diêm ra, rút một que diêm rồi đóng hộp lại.

Đầu diêm quẹt nhẹ lên vỏ bao, lửa bùng cháy. Anh khum tay lại, đầu

diêm chạm vào đầu điếu thuốc, đốm lửa nhỏ được truyền lại cho nó.

Anh vẫy tay dập tắt que diêm rồi ném nó xuống núi.

Từ Lai đứng ở một chỗ không xa ngắm nhìn bóng lưng có phần cô

quạnh của anh, thờ dài rồi quay người định đi.

“Ra đây.” Cận Thời Xuyên quát.

Từ Lai mím môi quay người lại, đi đến chỗ Cận Thời Xuyên. Trong

phút bối rối không biết phải nói gì, cô cứ đứng lặng lẽ như vậy bên cạnh
xem anh hút từng hơi thuốc.

“Sao em biết chuyện của Truy Phong vậy?” Cận Thời Xuyên nhả thêm

một hơi thuốc rồi mới mở lời hỏi Từ Lai.

“Hỏi thăm ạ.”

Chuyện cũng tình cờ. Trước đây Từ Thừa Vận có một người bạn làm

Tham mưu trung đoàn phòng cháy chữa cháy tại Du Giang, trong lúc ngồi
hàn huyên với nhau có nhắc đến chú chó anh hùng Truy Phong đồng thời
nhắc đến huấn luyện viên của Truy Phong, nghe nói khi đó Cận Thời
Xuyên chịu đả kích rất lớn.

Cô muốn đi tìm anh nhưng người đã rời khỏi Du Giang.

Sau này, cô sợ Cận Thời Xuyên không có thời gian đi thăm Truy

Phong nên thanh minh hằng năm đều trở về đi ra mộ, nhưng lần nào đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.