THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 174

cũng thấy ở đó đã có một bó cỏ đuôi chó. Cô biết là anh đã đến thăm rồi.

Cận Thời Xuyên dập tắt điếu thuốc, không hỏi kỹ thêm, quay lại gọi:

“Đi thôi.”

Từ Lai gật đầu. Cô đoán ở nơi nay hẳn cất giữ rất nhiều kỷ niệm về

Truy Phong, anh không nói thì cô sẽ không hỏi.

“Mặc dù người ta nói, sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc, sướng tựa

thần tiên, có điều bác sĩ thì bảo là sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc, hại
hơn bình thường gấp chục lần, nói chi vết thương của anh vẫn chưa khỏi
hẳn.”

“Lúc em không nói chuyện đáng yêu hơn đấy.”

“Ồ, anh nói em đáng yêu hả?”

“Có hả?”

“Có ạ!”

“…”

Hai người lại bắt đầu một tràng đấu khẩu mới.

Buổi chiều, cả đội tập hợp, Cận Thời Xuyên và Từ Lai đứng trước mặt

mọi người, bắt đầu nội dung huấn luyện buổi chiều.

Cận Thời Xuyên nhìn một lượt các huấn luyện viên mới đứng chỉnh tề

rồi mới nói: “Có biết tại sao tôi bảo các đồng chí quét dọn chuồng chó
không?”

“Báo cáo.” Diệp Hoài Vĩ lên tiếng.

“Nói đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.