THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 257

Cô nghiến răng thật chặt, cố nhịn không nuốt nước bọt, lập tức cúi

gằm mặt, cả người dường như nóng bừng lên.

Cận Thời Xuyên không để ý một loạt phản ứng phong phú của Từ Lai,

cũng không để ý hiện trạng dụ dỗ người khác phạm tội của mình bây giờ.
Anh chỉ chú ý đến thứ Từ Lai đang cầm trên tay.

“Sao thế?” Anh hỏi.

Trong khoảnh khắc giọng nói trầm ấm của Cận Thời Xuyên vang lên,

mặt Từ Lai lại nóng thêm chút nữa. Cô cảm thấy mình thật đáng thất vọng,
không phải trước nay đối mặt với anh vẫn luôn rất bình tĩnh sao? Tại sao
mới nhìn thấy cơ thể người ta là đã không chịu nổi rồi!

Từ Lai lắc lắc đầu, không dám nhìn Cận Thời Xuyên: “Không có gì.”

Nói xong liền xoay lưng định chạy lên tầng trên.

Nào ngờ cô mới chỉ xoay lưng đi, cái chai trên tay đã bị cướp mất.

Anh hỏi: “Nãy tiếng bình bịch trên tầng là cái này hả?”

“Vâng.” Từ Lai quay người lại gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ

mắc lỗi.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Cận Thời Xuyên ngẩng đầu lên nhìn Từ Lai,

Từ Lai dừng ở bậc thang thứ ba trên cầu thang nhìn xuống Cận Thời
Xuyên, cố gắng giữ bình tĩnh.

Oa, anh cám dỗ người khác thế kia, làm sao mà tỉnh táo đây? Làm sao

mà… bình tĩnh chứ?

Thế là cô lại cúi đầu, lơ anh đi.

“Nói xem nào, cúi đầu thế là sao?” Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai

không nói, còn tỏ vẻ ngọt ngào, dịu dàng như thế thì không tài nào hiểu nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.