THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 258

Từ Lai thầm nghĩ, anh còn dám trách em cơ à, cô ngẩng đầu lên lườm

anh: “Anh ăn mặc thế này, em không cúi đầu thì còn làm sao được hả?”

Không khí lập tức đông cứng đầy kỳ lạ.

Cận Thời Xuyên giờ mới nhận ra mình đang ở trần, anh hắng giọng

rồi bảo: “Chờ anh một chút.”

Sau đó, Từ Lai đưa mắt nhìn Cận Thời Xuyên loáng cái bỏ đi. Cô vỗ

nhẹ lên mặt mình, hai giọng nói trong lòng bắt đầu tranh cãi.

“Có phải là nude toàn bộ đâu, có gì hay ho mà phải thẹn?”

“Ai biết đâu, không kiểm soát được mà, tim cứ đập thình thịch thôi!”

“Hồi ở Mỹ còn gặp nhiều gã cường tráng hơn, lúc đó không phải vẫn

dửng dưng đấy sao.”

“Nhưng đây là Cận Thời Xuyên mà, có phải những người kia đâu!”

“Ra dáng chút đi nào, mạnh mẽ lên.”

“Tôi… sẽ cố gắng…”

Trong lúc nội tâm Từ Lai đang giao chiến, Cận Thời Xuyên đã mặc

xong áo phông và quay lại, thấy Từ Lai vẫn đứng đực ở chỗ cũ ngây như
phỗng, đôi mắt anh trở nên vui vẻ hẳn. Có điều anh biết xấu hổ, chẳng lẽ
anh không biết sao? Bị cô nhìn một cái, anh suýt thì không nói nổi.

“Xuống đây.” Cận Thời Xuyên nói với Từ Lai.

Từ Lai thấy anh đã mặc xong quần áo. Cô bước xuống, phải nghển cổ

lên mới nhìn được vào mặt anh.

Sao mà cao thế chứ, ăn gì vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.