Cô đứng dậy nhìn Bình An, cu cậu đã ngủ rồi. Cô chầm chậm đi theo
Cận Thời Xuyên ra khỏi chuồng chó, nhìn Cận Thời Xuyên khóa cửa lại.
Bình An nghe thấy tiếng động liền đòi chạy ra. Cận Thời Xuyên dỗ
Bình An đi ngủ, nó liền ngoan ngoãn nằm xuống, cứ như thể vừa rồi là nó
bị mộng du vậy.
Cách đó không xa có tiếng con gái: “Anh trêu em vui lắm phải không?
Không phải anh bảo việc nhà việc nước không thể vẹn cả đôi đường sao?”
“Từ Lai.”
“Gì?”
“Vô duyên!”
“Đội trưởng Cận, anh còn nói trong bộ đội phải nghiêm túc, nghiêm
túc á…”
“…”
“Ấy, anh đừng đi nhanh vậy mà!”