THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 290

Cô đứng dậy nhìn Bình An, cu cậu đã ngủ rồi. Cô chầm chậm đi theo

Cận Thời Xuyên ra khỏi chuồng chó, nhìn Cận Thời Xuyên khóa cửa lại.

Bình An nghe thấy tiếng động liền đòi chạy ra. Cận Thời Xuyên dỗ

Bình An đi ngủ, nó liền ngoan ngoãn nằm xuống, cứ như thể vừa rồi là nó
bị mộng du vậy.

Cách đó không xa có tiếng con gái: “Anh trêu em vui lắm phải không?

Không phải anh bảo việc nhà việc nước không thể vẹn cả đôi đường sao?”

“Từ Lai.”

“Gì?”

“Vô duyên!”

“Đội trưởng Cận, anh còn nói trong bộ đội phải nghiêm túc, nghiêm

túc á…”

“…”

“Ấy, anh đừng đi nhanh vậy mà!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.