THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 306

những thay đổi cả về thể chất lẫn tinh thần của nó. Không ngờ Cận Thời
Xuyên cũng lẳng lặng theo dõi.

“Cô giáo Từ, ăn không nói, ngủ không nói.” Niềm vui vẻ hiện lên

trong đáy mắt Cận Thời Xuyên, anh đánh mắt nhìn sang bàn các đội viên
đang ăn cơm rất nhanh, ý nhắc cô chú ý người khác, “Nghiêm túc! Nghiêm
túc đi!”

Từ Lai suýt thì cười phì cả cơm, cuối cùng bị Cận Thời Xuyên cảnh

cáo bằng mắt mới đành phải cố gắng nuốt vào.

Ôi, cái gã đàn ông đã nghiện còn ngại, thích giả vờ giả vịt này!

Thời điểm kết thúc đợt huấn luyện ngày càng gần. Hiệu quả huấn

luyện cũng ngày càng rõ rệt. Dương Dương và Tiểu Hổ tuy không thể tham
gia huấn luyện cùng mọi người nhưng đứng một bên xem cũng có thể gặt
hái được rất nhiều kiến thức.

Tiểu Hổ nhìn những con chó khác nghiêm túc tập luyện, nó cũng tỏ vẻ

đứng ngồi không yên, muốn được thử.

Những lúc như thế, Dương Dương sẽ xoa nhẹ đầu nó, nói cho nó biết

là không được. Tiểu Hổ tuy tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe
lời, ngồi xuống bên cạnh Dương Dương.

Từ Lai dùng cùi chỏ huých nhẹ cánh tay Cận Thời Xuyên, ý bảo anh

xem Dương Dương và Tiểu Hổ kìa. Cận Thời Xuyên nhìn một cái, chẳng
nói gì, môi hơi cong một tí rồi lại lập tức tỏ vẻ dửng dưng, nhìn đi chỗ
khác, quan sát quá trình tập luyện của các chú chó tìm kiếm cứu nạn và
huấn luyện viên.

Mặt trời lặn, mặt trăng lên, dải ngân hà lấp lánh, một ngày nữa lại trôi

qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.