THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 311

thể nhìn các chiến hữu của mình, thầm hô cố lên.

Văn Khánh Quốc ngay từ đầu đã để mắt ngay đến chú chó béc-giê

thuần chủng này, tranh thủ lúc rảnh rỗi bèn qua hỏi Từ Lai: “Tiểu Từ, con
chó này là sao?”

Lúc ông đi tới vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Cận Thời Xuyên và nó

đứng cạnh nhau, khoảnh khắc ấy thực sự trông rất giống Truy Phong, ông
thậm chí còn tưởng mình hoa mắt nhìn thấy Truy Phong sống lại.

“Đây là chó của đội trưởng Cận, tên là Bình An.” Từ Lai vui vẻ trả lời

Văn Khánh Quốc.

“Ồ?” Văn Khánh Quốc cũng đã đoán được con chó này chắc là của

Cận Thời Xuyên nhưng nghe cô gái này nói thì có vẻ như còn có gì đó
khác, ông bèn cố ý nói: “Nếu chú nhớ không nhầm thì chú không cấp chó
tìm kiếm cứu nạn cho đội trưởng Cận cơ mà.”

Từ Lai nghe cái liền biết ngay ý của trung đoàn trưởng, cô cũng không

ngại gì mà nói thật: “Thật ra đây là chó cháu mang đến, đã được huấn luyện
nghiêm khắc rồi, giờ nó là một thành viên của đội chó tìm kiếm cứu nạn
của đội phòng cháy chữa cháy ạ.”

“Thì ra là vậy à.” Văn Khánh Quốc gật đầu, cúi xuống nhìn Bình An,

ông mỉm cười: “Xem ra thật là có duyên, thế mà giống nhau như đúc luôn.”

Từ Lai vẫn luôn giữ nụ cười lịch sự, tất nhiên rồi, chó này do cô chọn

mà, trung đoàn trưởng làm sao mà biết được chứ.

“Phải rồi, nó tên là Bình An hả?” Văn Khánh Quốc hỏi.

“Vâng.” Từ Lai gật nhẹ đầu, cúi xuống nhìn đúng lúc Bình An cũng

nghếch lên nhìn cô. Từ Lai lén nháy mắt với nó rồi ngẩng lên nhìn Văn
Khánh Quốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.