THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 315

“Vâng.” Từ Lai gật đầu, để mặc Cận Thời Xuyên xách đồ giúp mình,

mở miệng hỏi, “Phải rồi, cái váy của em hình như vẫn còn đang ở chỗ anh.”

“Chất vải tệ quá, giặt hỏng mất rồi.” Cận Thời Xuyên đường hoàng

đáp.

Từ Lai nhìn bóng lưng Cận Thời Xuyên đi như gió, cô cười méo xẹo,

đồ của thương hiệu nổi tiếng quốc tế mà anh chỉ giặt một cái liền hỏng
ngay hả? Đùa đấy à?

Cô chỉ nghĩ đến đó rồi vội đuổi theo cho kịp bước chân của Cận Thời

Xuyên.

Mọi người đều đã thu dọn xong hành lý, vừa mới lên xe. Ở trên xe,

Giang Đường và mọi người đang hỏi chuyện xem thủ trưởng đã nói gì với
Dương Dương.

Dương Dương trả lời: “Bảo tôi mai qua trung đoàn một chuyến.”

“Không sao chứ?” Vương Tuấn hỏi.

“Không sao đâu.” Dương Dương tỏ vẻ thờ ơ, cười với tất cả mọi

người.

Lưu Húc vỗ bả vai Dương Dương: “Nhất định là không sao rồi, chúng

ta còn phải kề vai chiến đấu nữa cơ mà.”

“Tiểu đội trưởng nói đúng lắm.” Giang Đường gật đầu phụ họa.

Mọi người cũng gật đầu theo. Dương Dương bỗng nhiên thấy mắt

nhòe đi. Bọn họ thực sự là một đại gia đình, thật là ấm áp và cảm động.

“Cảm ơn.”

“Ối dào, đừng có khóc chứ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.