THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 339

Nói xong anh liền xuống xe, đi vào trong cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh,

chỉ một lát sau đã cầm một thứ có hình chữ nhật quay về, mở cửa ra chui lại
vào xe rồi đóng cửa lại. Anh thuận tay rút một tờ khăn ướt trong gói đưa
cho Từ Lai và bảo với cô: “Đưa giầy cho anh, em tự lau chân cho mình
nhé.”

“Không cần đâu, để em tự làm.” Từ Lai vừa cười vừa xua tay.

Cận Thời Xuyên nghiêng đầu nhìn Từ Lai, giọng điệu có đôi phần uy

hiếp: “Ở nơi công cộng, em muốn anh phải bổ nhào vào người em để cướp
à?”

Từ Lai nhìn người đến người đi trên vỉa hè, xe dừng xe chạy trên

đường. Vị đội trưởng đây là một gã nói được làm được, nếu mà xuống tay
thật thì khéo người ta lại tưởng rằng ban ngày ban mặt, trong chiếc xe này
đang có một chuyện không tiện miêu tả mất!

“Để em đưa.” Từ Lai không thể làm gì khác, đành cúi người cởi giầy

ra đưa cho người đàn ông ngồi ở ghế lái.

Cận Thời Xuyên đưa tay ra cầm, mở cửa xuống xe, đứng luôn ngay

bên xe chùi sạch cát trong giầy cao gót cho cô, làm vừa nghiêm túc chuyên
tâm vừa cẩn thận tỉ mỉ.

Sự có mặt của anh vốn đã đủ thu hút sự chú ý của mọi người, huống

chi là thêm chuyện anh đang làm. Thế là mấy cô gái đi ngang qua, dừng lại
nghỉ chân, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, liền đứng luôn ở đó không đi nữa.

Từ Lai tập trung lau sạch chân mình, có cảm giác bị người qua đường

nhìn nhưng ngẩng đầu lên thì không biết là ai.

Cận Thời Xuyên đứng cạnh cửa xe lau giầy cho cô. Trên vỉa hè có vài

cô gái trẻ cứ dán cặp mắt háo sắc lên người anh mãi, còn châu đầu ghé tai
thì thầm với người đi bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.