THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 340

Cô hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu nhìn về phía mấy cô gái đang

đứng, khẽ mỉm cười một cái, không nói câu nào. Cô gái đang đứng xem
thẹn thùng cười chào lại rồi liền kéo lũ bạn đi.

Cận Thời Xuyên vào lại xe, đưa trả giầy cho Từ Lai: “Sạch rồi đấy.”

Từ Lai không đưa tay ra nhận lại mà còn cứ nhìn chằm chằm mặt anh

mãi, chẳng biết nhìn để làm gì.

“Sao thế?”

“Anh không phát hiện ra mới rồi có mấy cô gái cứ nhìn anh mãi à?”

“Ngoài vị cô nương trắng trợn nhìn anh chằm chằm là em ra thì chẳng

phát hiện ra ai khác nữa.” Cận Thời Xuyên đáp hết sức thản nhiên.

Từ Lai cười khúc khích, không nói tiếp nữa, đưa tay ra nhận lại giầy:

“Đi thôi, đói quá.”

Cận Thời Xuyên vừa thắt dây an toàn vừa cười nhìn Từ Lai. Cô nàng

này cứ thay đổi xoành xoạch, thật là tinh quái.

Quả thật là anh chẳng phát hiện ra mình bị cô gái nào khác nhìn.

Có một loại người mà ngay từ nhỏ đã là tâm điểm sự chú ý của đám

đông. Vì đã quen được người khác quan sát nên bản thân tự động sinh ra
khả năng bỏ qua những cái nhìn này.

Rõ ràng, Cận Thời Xuyên chính là một người như vậy.

Từ Lai biết với đàn ông đi lính thì ăn cơm quan trọng là phải chắc

bụng nên chủ động đề nghị đi ăn quán cơm Trung Quốc. Tuy nhiên, Cận
Thời Xuyên đã chuẩn bị sẵn địa điểm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.