THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 37

Nhìn cô gái trước mắt này nhoằng cái đã rưng rưng, mà chớp mắt vài

cái nữa thì chắc chảy được nước mắt thật luôn không chừng, lỡ mà nói
năng không cẩn thận người ta lại quay ra chửi bọn họ bắt nạt người khác,
thế thì đúng là mất cả chì lẫn chài, anh ta bèn vội dỗ: “Ôi chao ôi, em đừng
vậy mà, anh đi gọi anh ta cho em nhé.”

“Cám ơn ạ.” Từ Lai nhìn Lục Phương Kỳ cực kỳ chân thành.

Lục Phương Kỳ chạy tới đá lông nheo với Cận Thời Xuyên: “Con gái

nhà người ta da mặt mỏng, có hiểu lầm gì thì đi nói cho rõ ràng đi, tôi thấy
sắp khóc rồi kia kìa.”

“Tôi đâu có quen biết cô ta.” Cận Thời Xuyên phì cười vì câu nói của

Lục Phương Kỳ, chủ động đi đưa nước cho trai mà còn bảo là da mặt mỏng
hả? Trò hề.

“Thôi đi.” Lục Phương Kỳ bó tay, “Người ta đã gọi cả họ lẫn tên nhà

ông ra rồi mà còn không quen gì nữa?”

“Tôi thật sự không quen.”

“Vậy thì từ chối cho dứt khoát vào, khỏi phiền phức về sau.” Lục

Phương Kỳ nói xong còn đẩy Cận Thời Xuyên một cái. Cận Thời Xuyên
quay lại trừng mắt xong rồi vẫn đi qua đó.

Cận Thời Xuyên đi đến chỗ Từ Lai, cúi đầu nhìn xuống, khóc cái con

khỉ ấy mà khóc, rõ ràng là đang cười đắc ý đấy chứ.

“Đùa đấy hả?” Cận Thời Xuyên hơi cau mày.

Từ Lai cười nhếch mép, lập tức bảo: “Hỏi hai câu, trả lời cho thật, em

sẽ không đùa nữa, bằng không…”

“Bằng không làm sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.