THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 396

Từ Lai gật đầu, thừa nhận: “Ừ.”

Tô An Hi nghe xong vẫn thản nhiên như thường: “Ai đấy?”

“Ân nhân cứu mạng của tôi.”

“Gã lính cứu hỏa ấy hả?”

“Ừ.”

Tô An Hi gật gù. Hồi đó cũng đã từng nghe Từ Lai kể, có nhắc đến vị

ân nhân cứu mạng của bà ấy, cứ tưởng chỉ là một kỷ niệm đẹp thời trẻ dại,
không ngờ ân tình này lại biến thành tình yêu, nói chung thì cũng hợp tình
hợp lý.

“Cái gã này chính là nguyên nhân thực sự khiến bà về nước phải

không?”

“Xem như thế.”

“Chao ôi.” Tô An Hi khẽ lắc đầu, “Con gái lớn không thể giữ.”

Từ Lai dặn dò Tô An Hi: “Chuyện này tạm thời giữ bí mật đã nhé, bọn

tôi mới bắt đầu thôi, chớ gặp bọn Hàn Phóng lại toang toác đưa chuyện.”

“Yên tâm đi, tôi cũng chẳng có cơ hội gặp bọn họ đâu.” Tô An Hi

dừng một chút, nhìn về phía Từ Lai, “Cả bà nữa.”

“Sao thế?”

“Đi công tác, cụ thể thì là bí mật, tôi cũng không biết.” Tô An Hi cười

xuề xòa.

“Đi bao lâu?” Từ Lai hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.