THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 418

Cận Thời Xuyên nhìn tấm lưng rộng của Lục Phương Kỳ, có một vệt

máu bầm chạy từ trên xuống dưới đã sưng phồng lên.

Anh vặn nắp chai dầu thuốc, đổ vào lòng bàn tay, xoa hai tay với nhau,

vỗ mạnh lên chỗ sưng để lưu thông khí huyết, tiêu viêm, giảm đau.

“Ối ối, ông làm nhẹ thôi.” Lục Phương Kỳ mặt nhăn như khỉ.

“Không phải chỉ nhỏ hơn tôi có mỗi một tuổi thôi à, không phải con

nít nữa cơ mà, đau có tí này mà cũng không chịu được hả?”

“Ông vỗ mạnh thế bố ai chịu được.” Lục Phương Kỳ đột nhiên cười hể

hả lái sang chuyện cô em Từ Lai da thịt mềm mại, “Chao ôi, sau này phải
dịu dàng với chị dâu tôi một chút nhé.”

Vừa nói xong, Cận Thời Xuyên liền vỗ mạnh hơn: “Nói quàng nói

xiên, sau này ông mà có vợ ấy, chẳng biết là ai chăm ai đâu.”

“Ông nói không muốn mà cuối cùng thực ra vẫn muốn. Một thân một

mình nói chung là buồn nhỉ. Có điều đám lính cứu hỏa bọn mình không thể
so với những người khác, một chữ thôi: Khó!” Lục Phương Kỳ bắt đầu
buôn chuyện của người khác với Cận Thời Xuyên, “Đợt ông đi huấn luyện
ấy, thằng Triệu Cương cũng mới chia tay bạn gái, cô bé kia bảo không
muốn dây dưa với nó nữa, cứ đợi chờ hết năm này sang năm khác, cuối
cùng cũng chia tay rồi.”

“Chẳng trách gần đây thấy thằng đấy tinh thần sa sút thế, sao chẳng

thấy nói với tôi?”

“Chuyện tình cảm biết nói thế nào hả? Phải tự nghĩ lấy chứ. Nếu

không muốn cởi bỏ quân phục thì đi tìm một cô gái ủng hộ nó giống Từ Lai
đi. Vừa không muốn cởi bỏ quân phục lại không tìm được cô gái thông cảm
với công việc của bọn mình, thế thì độc thân. Suy nghĩ cho lắm vào rồi
ngày hôm sau mặt trời sẽ vẫn mọc, vẫn cần mẫn đi huấn luyện, hùng hục đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.