THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 424

Dọc đường tới đây, có thể bắt gặp rất nhiều nhóm sinh viên hứng thú

kể chuyện về anh, nào là thiên tài bẩm sinh, nào là đẹp trai lồng lộng, dáng
người siêu mẫu rồi cả hiểu nhiều biết rộng, kỳ tài trong giới làm ăn…

Cô lén cười. Các em chắc là không tài nào biết, con cá sấu của giới

làm ăn này, trước khi trở thành thương nhân, đã từng ước mơ được cống
hiến cho quốc gia, trở thành một người lính, vì nước quên thân.

Buổi tọa đàm bắt đầu. Hoắc Nham Tông mặc áo sơ mi cài kín cúc và

quần tây đồng màu đen, thoải mái đứng trên sân khấu, mắt sáng như ngọn
đuốc, từng hành động cử chỉ đều rất sang trọng. Các em gái ngồi dưới rì
rầm bàn tán, gò má đỏ hây hây. Các cậu con trai thì dán mắt vào nhìn.

Tiếng vỗ tay liên tục nổi lên. Người đàn ông trên sân khấu khẽ mỉm

cười, trả lời xong câu hỏi cuối cùng thì nhìn ngay tới một góc khán đài, Từ
Lai vốn đứng ở đó đã không còn thấy bóng dáng đâu.

Từ Lai nhận cuộc gọi của Cận Thời Xuyên, trong hội trường quá ồn

nên cô trở ra ngoài: “A lô?”

“Đang đâu thế?” Cận Thời Xuyên hỏi.

“Ở trường ạ!” Từ Lai trả lời thành thật.

“Đang trên lớp hả?”

“Không ạ.”

“Thế ra đi.”

“Á?” Từ Lai vui vẻ từ trong bụng, giọng nói không giấu nổi cảm xúc,

“Anh tới rồi hả?”

“Ừ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.