THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 457

mỉm cười nhìn Cận Thời Xuyên, “Hôm đó là ngày cưới của tôi.”

Nói đến đây, Cận Thời Xuyên mới sực nhớ, thì ra là vậy: “Vị bác sĩ

mặc đồ cưới hả?”

Quan Sam nhún vai, gật đầu: “Hóa ra anh đúng là lính thật.”

“Trí nhớ của cô tốt đấy.” Cận Thời Xuyên vừa vuốt lông cho Bình An

vừa nói chuyện.

“Từ trước đến nay, trai đẹp mà tôi đã thấy rồi thì tôi sẽ không quên.”

Quan Sam tự nắn bóp cổ vai gáy của mình, thong thả nói tiếp, “Có điều
nhất định đừng để ông xã tôi biết nhé, anh ấy hay ghen lắm.”

Cận Thời Xuyên nhếch môi cười, đứng dậy gọi các đội viên khác đang

ngồi nghỉ: “Tiếp tục nào.”

Quan Sam cũng đứng dậy, phủi bụi đất bám trên người, tươi cười nhìn

Bình An cũng đã đứng dậy rồi nói với Cận Thời Xuyên: “Đồng chí cảnh sát
phòng cháy chữa cháy, tôi mong rằng lần gặp mặt tới của chúng ta không
phải là ở phòng phẫu thuật. Chú ý an toàn đấy.”

“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Cận Thời Xuyên xoa cằm rồi dắt theo Bình

An, dẫn mọi người đi tiếp tục nhiệm vụ tìm kiếm.

Mấy người bộ đội mặc trang phục rằn ri trông thấy nhóm Cận Thời

Xuyên đang lục soát tại một khối công trình sụp đổ lớn, nhìn mấy con chó
tìm kiếm cứu nạn, ngẫm nghĩ một chút rồi lập tức chạy về phía họ.

“Thượng úy.” Đồng chí trung úy làm động tác chào Cận Thời Xuyên,

“Có thể phải cần các anh hỗ trợ.”

Cận Thời Xuyên cũng giơ tay chào lại: “Chuyện gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.