THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 471

Trán Cận Thời Xuyên vã đầy mồ hôi, chẳng biết là đau hay là mệt.

Bình An ngồi dưới chân theo lệnh sủa gâu gâu lên mấy tiếng. Anh cười với
Bình An, bảo với cu cậu: “Bình An, không có chuyện gì đâu, ngoan nào.”

Cố Nghiêu phì cười: “Cứ như dỗ vợ ấy.”

“Chó vợ tôi giao cho tôi, tất nhiên phải dỗ dành rồi.” Cận Thời Xuyên

nhếch môi cười với Cố Nghiêu rồi tiếp tục công việc.

Cố Nghiêu nhìn Cận Thời Xuyên rồi lại nhìn con chó béc giê. Mẹ

kiếp, chẳng lẽ lại là chó se tơ hồng hả?

Lục Phương Kỳ đến cạnh chỗ Cố Nghiêu đứng, bật cười, vỗ vai anh

ta, cười mà không nói, tất cả đều không cần nói.

Từ Lai bị một người đàn ông bắt chuyện. Người đàn ông cũng xách

một cái ghế ra ngồi ngoài này. Quần áo anh ta mặc cho thấy người này
thuộc giới thượng lưu.

“Này.” Người đàn ông cười lấy lòng, “Hôm nay tôi thấy cô nói chuyện

với mấy người bên đội tìm kiếm cứu nạn rất rạch ròi, chuyên nghiệp, giỏi
đấy!”

“…”

“Ôi chao, cô đẹp thế này, để cô đi làm tình nguyện viên, bạn trai cô

không lo lắng sao?”

“…”

“Cô thật thú vị.” Người đàn ông thấy Từ Lai phớt lờ mình thì bật cười

ha hả rồi lại tiếp tục lẩm bẩm, “Này, cô biết tôi chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.