THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 490

“Hành động theo cảm tính.” Cận Thời Xuyên hơi cáu, “Ông là chính

trị viên, phải biết phân biệt nặng nhẹ chứ, công tác nhiều năm thế rồi còn
không hiểu à?”

“…” Lục Phương Kỳ len lén chùi khóe mắt, không lên tiếng.

Cận Thời Xuyên thở hắt ra, tiếp tục dặn: “Nếu tôi chết, cha mẹ tôi

giao cho ông, nói với họ con trai tuy bất hiếu nhưng đã tận trung. Với nữa
là, bảo với Từ Lai, tôi rất xin lỗi, bảo cô ấy quên tôi đi, tìm một người đàn
ông tốt. Ông liệu liệu giữ mình đấy, không được tán cô ấy, tôi có thể chấp
nhận một thằng tôi không biết có được cô ấy nhưng anh em của tôi thì
không được…”

Lục Phương Kỳ nghe “lời trăn trối” này xong liền đốp lại: “Ông đây

không có nghĩa vụ làm con trai, anh trai gì hết, chuyện của mình thì tự đi
mà nói, tự đi mà làm lấy.”

Nói xong, anh ta ra lệnh: “Chèn thêm túi đệm khí vào lối vào, ông đây

không tin không làm gì được cái của nợ này, mẹ nó chứ.”

Những đội viên khác tuy không biết chính trị viên Lục tại sao tự dưng

lại kích động, thế nhưng, trước mắt, có lẽ cũng không còn cách nào khác.

“Rõ, chính trị viên.” Mọi người đồng tâm hiệp lực, bắt đầu hành động.

Ở đằng kia, Cố Nghiêu yêu cầu cảnh sát khám người gã đàn ông

nhưng trên người hắn không có gì cả. Gã ta hùng hùng hổ hổ đòi tố cáo Cố
Nghiêu, chửi rất nhiều câu khó nghe.

Từ Lai quan sát thấy tình huống của họ ở đằng đó nên lại hỏi Cố

Nghiêu: “Sao thế?”

Cố Nghiêu lắc đầu: “Khám người, không thấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.