THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 492

nghiệm dấu vân tay, phải vậy chứ?”

Tất cả đều đã rõ ràng. Gã đàn ông có tật giật mình và Bình An tấn

công gã, cho dù ra sức giấu giếm, nhất định gói ma túy vẫn phải để lại dấu
vết gì đấy, chỉ cần đem về xét nghiệm thì chắc chắn là hết đường chối cãi.

Từ Lai cảm thấy cô bác sĩ này hơi quen quen, gật đầu cảm ơn người ta

rồi nói với mọi người: “Tôi đã nói là chó tìm kiếm cứu nạn sẽ không cắn
người mà, hóa ra là do nó đánh hơi được mùi trên người tên kia.”

Vừa rồi, lúc Cố Nghiêu bắt gã đàn ông, có chút lòng riêng nên không

hề nương tay, đánh rất sướng. Anh ta cười tươi rói: “May mà thằng oắt
Thời Xuyên không lừa ông.”

Gã đàn ông mặt mũi hằm hằm, bỗng nhiên cười phá lên: “Chúng mày

chớ có vội mừng, thằng lính chữa cháy kia bị tao đâm một nhát, từ nãy đến
giờ rồi, chết là cái chắc, tao đây cũng kéo được đứa chết cùng, ha ha ha
ha…”

“Khốn nạn.”

Cố Nghiêu đang chực xông lên thì cô bác sĩ đã nhanh chân đến trước,

vung một bạt tai, là người luyện võ, anh ta có thể đánh giá được lực tay của
nữ bác sĩ này, rất mạnh mẽ.

“Bác sĩ ơi, cô không thể như thế được.” Viên cảnh sát thấy nữ bác sĩ

động tay, vội ngăn lại.

Cô bác sĩ thoải mái đưa tay vuốt tóc mái, cười nhếch mép: “Ờ, thiếu

chút nữa thì tôi bị hắn hãm hại tội tàng trữ ma túy rồi, đánh một cái thì đã
sao, đang còn nhẹ đấy.”

Vụ việc kết thúc khi cảnh sát áp giải người đi. Từ Lai lặng lẽ đứng

một chỗ, không nói tiếng nào, nhìn dãy nhà xưởng hoang tàn, hai tay nắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.