THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 532

“Sao anh đến nấu mì cũng cao tay thế hả?” Từ Lai ngẩng lên nhìn Cận

Thời Xuyên đầy ngưỡng mộ.

“Tại em đói đấy.” Cận Thời Xuyên vuốt tóc cô nàng rồi bảo, “Giờ có

cho em ăn trứng gà luộc em cũng thấy ngon.”

Từ Lai cắn đầu đũa, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ rồi bỏ đũa xuống nói với

Cận Thời Xuyên: “Anh Nham Tông lớn lên bên em từ nhỏ, em luôn coi anh
ấy như anh trai, có những chuyện em chỉ kể với anh ấy mà không kể với
anh trai em, quan hệ của bọn em quả thực rất thân thiết. Anh trai em còn vì
thế mà không được vui, giận dỗi bảo em sang nhận làm con nuôi nhà họ
Hoắc luôn đi cũng được. Em chẳng biết có phải do mình đã vô tình bắn sai
tín hiệu cho anh ấy không, cũng không biết anh ấy từ khi nào không còn coi
em như em gái nữa. Có điều, em thề, em vẫn luôn coi anh ấy là anh trai,
giống như anh ruột em vậy.”

Cô ngập ngừng một chút rồi đôi mắt nghiêm túc hẳn lên: “Em chỉ từng

thích duy nhất một mình anh thôi đấy, thích từ tận mười năm trước kia…”

“Sợ anh hiểu nhầm hả? Hay sợ anh giận? Sợ anh không tin em à?” Tay

Cận Thời Xuyên ôm gáy cô, cứ sau mỗi câu nói thì lại tiến sát lại gần hơn
một chút, cuối cùng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách nhau một hơi
thở.

“Tất cả ạ.” Từ Lai trả lời trung thực.

Cận Thời Xuyên nhoẻn miệng cười, cái tay xoa xoa gáy cô rồi mới

hỏi: “Còn sợ anh tìm anh ta kiếm chuyện nữa chứ hả?”

Từ Lai gật đầu. Nãy, lúc Cận Thời Xuyên kiểm tra cổ tay cô rồi bảo sẽ

ghi sổ, cô thấy trong mắt anh có chút gì đó như là tàn nhẫn, có vẻ như anh
không chỉ định nói suông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.