Từ Lai đứng dậy, gật đầu, cười một tiếng, đi về phía phòng ngủ.
Cận Thời Xuyên bó tay nhìn theo bóng lưng cô, cầm bao thuốc để trên
bàn rút một điếu, chầm chậm xoa dịu sự kích động, giam hãm con mãnh
thú đang gầm gừ muốn sổ lồng.
Thực ra, dù cho có không bị thương thì anh cũng không định làm. Mặc
dù ngày nay chuyện nam nữ nọ kia đã trở nên bình thường nhưng anh thì
vẫn là một con người hết sức truyền thống như thế hệ trước, vẫn ôm khư
khư những tư tưởng, quan niệm cũ, không thay đổi được.
Cho nên, đợi một chút, chờ một chút…
Ngày hôm sau, bầu trời xanh biếc xanh như vừa được tắm rửa.
Cận Thời Xuyên rửa mặt xong thì qua gõ cửa, Từ Lai ra mở cửa rồi
quay lại giường gấp chăn, thành phẩm là một tấm chăn gấp vuông không
chuẩn hình miếng đậu phụ lắm trình bày trước mắt anh.
“Em cố hết sức rồi.”
Hồi ở doanh trại huấn luyện, Từ Lai cũng chưa từng gấp thử nhưng
hôm qua nhìn thấy tấm chăn vuông vức ở trên giường, cô liền muốn sáng
mai mình cũng sẽ gấp được một cái như thế, ai mà biết nó lại khó đến vậy.
“Để anh dạy em.” Cận Thời Xuyên ôm Từ Lai vào lòng, cầm hai tay
cô giũ chăn ra, cẩn thận dạy từng bước một. Hơi thở của anh ở ngay bên tai
khiến cô ngứa phát điên.
Mới sáng ra đã trêu ghẹo cô rồi.
Một tấm chăn được gấp vuông vức hoàn mỹ hiện ra. Từ Lai cáu kỉnh
nhìn Cận Thời Xuyên: “Ai lại dạy cái kiểu này hả?”
“Chăn hình miếng đậu phụ không phải là vừa ăn đậu phụ vừa gấp hả?”