THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 598

Cận Thời Xuyên nhăn mặt, hỏi lại ông cụ: “Cháu ông là người thế nào

ông còn không biết chắc, cháu mà lại thế à?”

Cận Học Nghĩa nhìn điệu bộ của Cận Thời Xuyên, hừ một tiếng rồi

bảo: “Xem cái mặt vênh váo chưa kìa.”

“Sự thật thôi ông ơi.” Cận Thời Xuyên giận dỗi như một đứa trẻ,

“Không tin ông hỏi cháu dâu ông đi ạ.”

Từ Lai len lén huých cùi chỏ Cận Thời Xuyên một cái. Anh phớt lờ

luôn. Cô quay sang cười với ông cụ. Ông cụ dường như có vẻ thật sự đang
chờ câu trả lời của cô.

Ôi, đàn ông đi lính, đúng là đâu ra đấy.

“Ông ơi, thật đấy ạ.” Từ Lai gật đầu chắc nịch.

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Cụ Cận Học Nghĩa nắm tay Từ Lai, vỗ nhè nhẹ lên

mu bàn tay cô, cười và bảo, “Sau này nó mà dám bắt nạt cháu, cháu cứ
mách với ông, ông xả giận cho cháu.”

Từ Lai gật đầu: “Thưa ông, vâng ạ.”

Thế là cụ Cận Học Nghĩa liền bật cười sung sướng, ngẫm nghĩ một

chốc rồi mới hỏi: “Cháu tên là Từ Lai nhỉ?”

Từ Lai gật gật đầu: “Vâng ạ, ông cứ gọi cháu là Lai Lai.”

“Hay, rất hay. Thanh phong từ lai, nghe rất khoan thai.” Cụ dừng lời

đôi chút rồi mới tiếp, “Tên này hay, rất đẹp đôi với Thời Xuyên nhà ông.”

Cận Thời Xuyên đứng yên một góc không tiếp lời, lặng lẽ nhìn bậc bề

trên mình kính trọng nhất và cô gái mình yêu thương nhất, lòng thấy mềm
hẳn ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.