THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 616

Thế là, đêm đó, Cận Thời Xuyên dùng xe cứu hỏa đưa Từ Lai về. Ban

đầu các anh em trong xe thấy Từ Lai cũng lên xe thì có chút mông lung,
sau đó liên mồm gọi Từ Lai là chị dâu, vẻ như thân thiết lắm.

Sáng hôm sau Từ Lai bị cảm, cuộn người trong chăn, xỏ dép lê, lết ra

ban công đứng nhìn. Quả nhiên, trên sân tập, các chiến sĩ phòng cháy chữa
cháy đang chạy bộ. Cô căng mắt nhìn mãi mà không thấy bóng Cận Thời
Xuyên đâu.

Còn đang thắc mắc thì ngoài cửa có tiếng động. Cô quay người lại liền

thấy ngay Cận Thời Xuyên trong trang phục màu xanh ô-liu từ đầu đến
chân đang đi về phía mình.

“Nhìn gì thế?” Cận Thời Xuyên ôm cả người lẫn chăn vào lòng, hỏi

chuyện thì thầm.

Từ Lai khịt mũi một cái rồi đáp: “Nhìn đội cứu hỏa của các anh.”

Cận Thời Xuyên trông thấy sắc mặt Từ Lai không khỏe lắm, đưa tay

sờ trán kiểm tra, may mà không sốt: “Cảm à?”

“Hơi hơi.” Từ Lai thật thà gật đầu, “À phải, sao tự dưng anh lại về?”

“Đi họp trên trung đoàn, tiện thể ghé thăm em một chút.” Cận Thời

Xuyên bế bổng cả Từ Lai và chăn về phòng ngủ, dịu dàng dạy dỗ: “Bị cảm
mà cũng không biết đường nghỉ ngơi cho khỏe.”

Từ Lai cười xòa: “Chỉ bị nhiễm lạnh một tí, lát đi mua thuốc, uống

mấy viên là khỏi ngay.”

Cận Thời Xuyên thả Từ Lai xuống giường, khom lưng, hai tay chống

nệm, mặt đối mặt với Từ Lai, hai mắt sáng ngời: “Sao chẳng biết yêu quý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.