THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 690

Từ Lai quả thực không móc ra được, đành chớp chớp mắt, khum khum

hai tay, nịnh nọt một chút: “Cận ca ca, cho em xem một chút đi mà.”

Tiếng gọi “Cận ca ca” khiến tay Cận Thời Xuyên run lên, xương cốt

đều nổi rõ. Anh nhướn mày cười một tiếng: “Gọi lại lần nữa xem.”

“Cận… ca ca.” Từ Lai cố ý ngân thật dài, nũng na nũng nịu, khiến cho

tâm trí người nào đó khó bề yên nổi.

Cận Thời Xuyên móc di động ra đưa cho Từ Lai. Trong lòng thầm thề,

lần tới nhất định phải tính sổ đầy đủ trên giường, cái nàng yêu tinh này, thật
là giỏi giày vò người ta.

Từ Lai thành công lấy được đồ, hoàn toàn không biết những suy nghĩ

lưu manh trong đầu Cận Thời Xuyên, mở điện thoại lên tìm tấm ảnh, phóng
lên nhìn, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào.

“Chữ ông nội đẹp thật đó.”

Cận Thời Xuyên cong môi cười: “Mấy chữ này ông viết cũng đẹp hơn

hẳn.”

Từ Lai gật đầu tán thành: “Vâng ạ.”

“Tên anh là ông nội đặt cho đấy.” Cận Thời Xuyên giải thích.

“Khéo thế, tên em và anh trai cũng là do ông nội đặt.” Từ Lai nở nụ

cười.

Cận Thời Xuyên xoa tóc cô, cười bảo: “Xem ra duyên này là do các

ông định rồi.”

Từ Lai chỉ cười suông, cúi đầu ngắm thêm lượt nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.