THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 688

“Vâng.” Cận Thời Xuyên thoải mái bước tới, Từ Lai đứng dịch sang

bên xem.

Bàn tay dài và cứng cáp của anh khi cầm bút lông trông rất đẹp, một

nét đưa bút đều hết sức nho nhã.

Đúng thế đấy, giữa bốn bề giấy mực, Cận Thời Xuyên quả thực có

một vẻ nho nhã, ôn hòa, không giống anh bất cứ lúc nào trước đây.

Chẳng hiểu sao, cô bỗng nhiên lại nghĩ đến câu: “Mạch thượng nhân

như ngọc, công tử thế vô song”.

Thời gian không còn sớm, buổi tối Cận Thời Xuyên còn phải về đơn

vị nên cũng đã đến lúc phải đi rồi.

Trước khi đi, ông cụ đưa cho Từ Lai một cái vòng ngọc và dặn: “Đây

là của bà của Tiểu Xuyên, trước khi đi, bà dặn ông là nhất định phải tự tay
giao nó lại cho cháu dâu tương lai.”

Từ Lai không hiểu về ngọc nhưng nhìn chiếc vòng màu xanh biếc

trong suốt thì cũng áng chừng được giá trị quý báu của nó. Cô đành chối:
“Ông ơi, cái này cháu không nhận được đâu, quý giá quá ạ.”

“Có cái gì mà quý, đây là đồ bà cho, nhất định phải nhận, không lúc

xuống đó ông làm sao mà ăn nói với bà nó được.” Cận Học Nghĩa nhét lại
vào tay Từ Lai, “Đừng có làm ông phải giận!”

Từ Lai khó xử ngẩng đầu nhìn Cận Thời Xuyên, thấy anh cũng gật

đầu, cô đành phải cầm lấy: “Cảm ơn ông ạ.”

Cận Học Nghĩa cười ha ha: “Mau đo thử ông xem cái nào.”

Từ Lai lồng vòng vào cổ tay. Da Từ Lai trắng, đeo rất hợp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.