THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 689

“Được đấy. Được đấy.” Ông nội gật gù, cười tủm tỉm.

“Vậy chúng con đi đây ạ.” Cận Thời Xuyên kéo người Từ Lai, nói với

cả nhà.

“Ừ, đi đi.”

Chào mọi người xong, hai người ra khỏi cửa nhà.

Lúc lên xe, Diêm Nguyệt Hàm còn dặn dò: “Thời Xuyên à, lái xe

chầm chậm thôi con nhé! Lai Lai ơi, rảnh thì đến dùng cơm với mọi người,
biết chưa?”

Từ Lai vui vẻ gật đầu: “Thưa bác, vâng ạ. Bên ngoài lạnh lắm, bác vào

đi ạ.”

“Ừ, bái bai.”

“Bái bai.”

“Con đi đây mẹ ạ.”

Trên đường đi, Từ Lai hỏi Cận Thời Xuyên: “Lúc nãy, ở phòng sách,

em thấy anh có chụp một bức tranh chữ, em không kịp nhìn rõ, là gì thế ạ?”

“Ông nội bảo để dành nó treo trong phòng cưới của bọn mình.” Cận

Thời Xuyên đáp.

“Là sao ạ?” Càng nói Từ Lai càng thấy tò mò, định mò tìm điện thoại

của Cận Thời Xuyên, “Mau cho em xem thử tí đi, điện thoại đâu rồi?”

Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai hiếu kỳ, ngoài cười ra chẳng thể làm gì

khác, cảnh cáo một câu: “Đừng có vớ vẩn nhé, túi quần của anh đấy, đàng
hoàng chút coi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.