THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 699

vậy, vẫn nhất định phải tin là thế giới này còn nhiều người tốt, có nhiều
người biết cảm ơn người khác. Chúng ta cứ làm tốt việc của mình thôi, cần
gì biết có đáng hay không, ít ra không thẹn với mình, với nhân dân, với
lương tâm là đủ.”

Trần Đại Bân đang mệt gần chết còn cố nhỏm người ngồi dậy, nhìn cái

tay cũng bẩn phát khiếp y chang mình kia bảo: “Cận Thời Xuyên đúng
không? Đúng là người có văn hóa, nói chuyện khác hẳn. Sau này làm đội
trưởng đi, tôi chơi với ông.”

Cũng vì câu đó mà ngay sau khi Cận Thời Xuyên đến đội đặc biệt,

điều đầu tiên muốn làm là gọi Trần Đại Bân và Lưu Húc cùng chuyển tới.

Có những kỷ niệm bình thường chẳng ai nhắc đến nhưng những người

trong câu chuyện ấy thì vẫn luôn nhớ nó rõ mồn một như chuyện mới chỉ
của ngày hôm qua mà thôi.

Thời gian chẳng tha một ai, ngày họ giải ngũ cuối cùng cũng tới rồi.

“Lát nữa lau xong, tập hợp ở phòng truyền thống nhé.” Ngàn lời muốn

nói, đến giờ phút này đây, anh lại chẳng nói ra nổi từ nào.

“Rõ.”

Cận Thời Xuyên đi ngang qua sân huấn luyện, trông thấy Lưu Húc

đang chơi với Đậu Đậu, trong lòng xốn xang, anh bước tới.

“Đội trưởng Cận.” Lưu Húc thấy Cận Thời Xuyên tới bèn chào.

Đậu Đậu đang chơi bóng. Hai người đàn ông đứng sóng vai nhau. Cận

Thời Xuyên mở lời: “Mới vừa gặp Trần Đại Bân và Uông Bác đang lau xe
cứu hỏa.”

“Một lần cuối cùng, sau này hết cơ hội rồi.” Lưu Húc thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.