THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 698

Có thôn, một cụ già ngồi trên nóc nhà chờ người tới cứu, thuyền

không tiếp cận được. Trần Đại Bân và Lưu Húc bèn dùng dây thừng cột
người lại rồi nhảy xuống nước. Lần ấy, Lưu Húc suýt tí thì bị nước cuốn
mất, may mà Cận Thời Xuyên cố gắng giữ chặt dây không buông ra.

Lúc ấy, tất cả mọi người đều rất cảm ơn các đồng chí giải phóng quân,

cảnh sát cứu hỏa và cảnh sát vũ trang.

Tuy nhiên, cũng có những chuyện khó chịu, cạn tàu ráo máng.

Trong số đó có chuyện một người con trai chỉ biết lo chạy lấy thân, bỏ

mặc người cha già đang năm bệnh liệt giường của mình. May mà nhóm
Cận Thời Xuyên tới kịp lúc, cõng người ra ngoài, chứ mà nằm đấy thêm
lúc nữa, chẳng biết thế nào.

Ông cụ nằm trên lưng Trần Đại Bân khóc nức nở, miệng mếu máo:

“Con cái bất hiếu, báo ứng, bị trời phạt…”

Sau đấy, Trần Đại Bân tìm được đứa con bất hiếu đó, cởi phăng áo ra

định xông tới đánh nhưng Cận Thời Xuyên và Lưu Húc cản lại.

Cậu ta nhìn trừng trừng gã đàn ông đó, chửi ầm lên: “Đời này tao ghét

nhất là những thằng bất hiếu. Mẹ mày nữa. Chỉ biết chạy lấy thân. Mẹ kiếp.
Mày đúng là đồ cặn bã…”

Không đánh được người, lúc về còn bị phê bình cả lũ. Hôm ấy, mọi

người mệt lử nằm vật xuống vũng nước bùn bẩn nhem nhép, Lưu Húc hỏi
Trần Đại Bân có sợ về bị phạt không.

Trần Đại Bân cười ha ha: “Xử phạt có gì mà sợ, nếu tao không cứu

được người thì đó mới sợ chứ.”

Cận Thời Xuyên cũng cười: “Làm lính cứu hỏa là xác định khổ rồi,

được khen, bị chửi rồi lại được ca ngợi, tất cả chỉ trong chớp mắt thôi. Tuy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.