THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 710

Mấy chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đứng ngây ra nhìn thi thể bị cháy

đen sì, trong lòng chẳng biết là mùi vị gì nữa.

“Đi thôi.”

Cận Thời Xuyên quay lưng đi. Chuyện như thế này không phải lần

đầu họ gặp. Còn nhớ lần đầu tiên đi cứu nạn, một nạn nhân cao đến một
mét tám mà cũng bị thiêu trụi co lại, trông còn khiếp hơn người vừa rồi.

Mấy ngày liền sau đó anh chẳng thể ăn nổi cái gì, cứ nhắm mắt lại là

hình ảnh thi thể người bị cháy nằm co quắp lại ấy lại hiện lên.

Sau đấy, chú tiểu đội trưởng nói với anh rằng, mọi người đều là con

người, có rất nhiều chuyện khiến mình phải bất lực, hơi sức đâu mà ngồi
buồn bã, mỗi một giây một phút đều đáng giá ngàn vàng.

Dần dần rồi anh cũng quen. Đây chính là công việc của các anh,

không oán trách, không hối hận.

Lại thêm một lần nổ nữa. Lần này nhóm Cận Thời Xuyên bị dính

chưởng, có mấy người chạy nhanh nhưng vẫn bị bắn ép lên tường, mãi
không bò dậy được.

Trước mắt Cận Thời Xuyên tối om om. Anh chống tay xuống nền nhà,

lắc đầu thật mạnh, đấm đấm lồng ngực, chầm chậm đứng dậy, đi lại lay Lục
Phương Kỳ nằm ngay gần đó.

“Sao rồi?” Anh hỏi.

“Hơi choáng, để thở cái đã.” Lục Phương Kỳ chống người vào tường,

há hốc miệng ra thở, mắt cay xè chảy cả nước mắt, cứ ho khụ khụ mãi.

Cận Thời Xuyên đi lay tiếp Vương Tuấn, Uông Bác và Lưu Húc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.