THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 725

Cận Thời Xuyên cũng lại gần, ngồi xổm xuống cạnh Từ Lai, không

nói câu gì, chỉ nhìn cô chăm chú.

Xem cô vuốt ve Bình An, xem Bình An liếm tay cô. Sau đó anh trông

thấy nước mắt cô rơi từng giọt từng giọt xuống lưng bàn tay.

Trái tim anh đau như thể bị kim châm, dao cứa.

Anh ôm chầm lấy Từ Lai, xiết thật chặt cô vào lòng mình, nước mắt từ

khóe mắt lăn xuống, giọng nói mỏi mệt cất lên bên tai cô: “Xin lỗi, anh xin
lỗi…”

Từ Lai vòng tay ôm chặt Cận Thời Xuyên. Giờ phút này đây, cuối

cùng nỗi lòng cũng có thể xả ra được rồi, Từ Lai khóc như thể đứt ruột đứt
gan.

Phía xa xa, một bé gái bị mất nhà ngẩng đầu lên nhìn trời, chắp tay

trước ngực, giọng nói trong trẻo, lanh lảnh và hồn nhiên.

“Đêm tối trao cho tôi đôi mắt đen,

tôi lại dùng nó để kiếm tìm ánh sáng.”

Chú thích:

*”Đêm tối…. ánh sáng” là hai câu thơ trong bài thơ “Một thế hệ” (

代人) của nhà thơ người Trung Quốc, Cố Thành (Gu Cheng – 顾城). Bài
thơ chỉ có duy nhất hai câu thơ này. Được viết năm 1979, nó là tác phẩm
kinh điển viết về giai đoạn Cách mạng văn hóa của Trung Quốc, trong đó
“đêm tối” ám chỉ cuộc cách mạng này còn tên bài thơ “một thế hệ” ám chỉ
những người trưởng thành trong giai đoạn đó. Bài thơ lên án bản chất tăm
tối của chính trị và khẳng định khát khao hướng tới ánh sáng của con
người. Phân tích chi tiết về bài thơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.