THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 746

“Tôi kể một chuyện ấm lòng người nhé.” Một người khác lên tiếng,

“Giao thừa năm ngoái có tuyết rơi. Cứu hỏa xong xuôi, bọn tôi mới thấy
lành lạnh, ngồi quây lại với nhau. Một đôi vợ chồng cụ già bê ra cho hai
mâm sủi cảo nóng hổi, nhất định phải ăn xong mới cho đi. Lúc đó cảm
động lắm! Ai được ăn sủi cảo của dân rồi giơ tay xem.”

Cận Thời Xuyên cũng giơ tay. Từ Lai vừa nặn sủi cảo vừa quay sang

hỏi: “Sao cảm giác như năm nào cũng có anh cả thế?”

“Trai độc thân, rảnh mà.” Cận Thời Xuyên trả lời trôi tuồn tuột.

“Thế á hả? Chứ không phải là đội trưởng tốt bụng nhường cho anh em

về nhà à?”

Cận Thời Xuyên chỉ ngồi cười.

Ngồi một lát, thấy cái sủi cảo Từ Lai gói bị hở miệng, anh đành phải

trực tiếp ra tay hướng dẫn, vừa dạy vừa trách: “Không phải con gái có năng
khiếu nấu nướng à? Sao em đến cái bánh chẻo cũng không gói được thế?”

“Em không gói được đấy, làm sao?” Từ Lai tỏ ý không vui, nhét luôn

cái sủi cảo đang làm dở vào tay Cận Thời Xuyên, phủi sạch bột mì trên tay,
mặc kệ luôn.

Cận Thời Xuyên vội vàng sán mặt lại cười: “Được, được. Để anh làm.

Sau này chuyện bếp núc cứ giao hết cho anh.”

“Ồ…” Cả lũ ồ lên đầy hâm mộ và ganh tị.

“Đội trưởng Cận với chị dâu công khai phát thức ăn cho chó chúng

mày kìa!”

“Năm mới đã không được về nhà lại còn phải xem mấy đứa có người

nhà đến bày trò tình cảm, khỏi phải ăn sủi cảo nữa cũng thấy no rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.