THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 92

Trên mặt Cận Thời Xuyên có bám một ít bụi đen, song cặp mắt của

anh còn đen hơn nữa, anh cứ cúi nhìn chằm chằm Từ Lai mãi rồi mới đưa
tay ra nhận, sầm sì bảo: “Làm liều.”

Sau lưng một đám đội viên đứng xem, lòng thầm gào thét ớ đệt, ớ ớ

đệt đệt, mới rồi còn giương cung bạt kiếm, sao loáng cái đã xoay ngoắt 180
độ rồi?

Các anh em cũng muốn có một em gái xinh như này đưa khăn giấy,

khăn ướt, khăn gì cũng đều được hết.

Gã đàn ông đứng đối diện quan sát ả và tay lính liếc mắt đưa tình, tức

không tả nổi, hất tay xông tới.

“Con đĩ, mẹ mày, vừa rồi mày đánh tao hả?” Gã đàn ông đến gần Từ

Lai, khỉ thật, đầu gã vẫn còn hơi choáng.

Cận Thời Xuyên lặng lẽ kéo Từ Lai dịch ra sau, lại nghe con bé này

thản nhiên đáp trả: “Mẹ mày, tao đánh mày đấy, thằng hèn.”

Gã đàn ông tức điên lên, thực ra sau một hồi sinh sự vừa rồi thì cũng

đã tỉnh rượu tương đối, có điều lần đầu tiên trong đời bị một con đàn bà
đánh trước mặt bao nhiêu người thế này, bảo gã có điên tiết không cơ chứ?

Càng nghĩ càng không thể cho qua được, gã vung tay lên định đánh,

tay giơ lên đến giữa không trung thì bị một bàn tay lớn giữ chặt lại, một
giọng đàn ông cảnh cáo: “Phụ nữ mà ông cũng dám đánh hả?”

“Mẹ, thả tay ông mày ra.” Cổ tay gã đàn ông bị Cận Thời Xuyên dùng

sức xiết chặt run lên bần bật, gã đau quá gào lên, “Cảnh sát chữa cháy đánh
người, ôi, cảnh sát chữa cháy đánh người kìa…”

Gã kêu lên như thế, đồng bọn với gã cũng kêu lên theo: “Cứu mạng,

cảnh sát chữa cháy đánh người,…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.