THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 94

Liền đó mọi người nối nhau phụ họa, kể cả đám đông người dân đứng

vây xem cũng nói là không thấy, mặc dù họ không dám lại can nhưng đứng
từ xa góp mấy lời bảo vệ chính nghĩa thì hoàn toàn có thể.

Thực ra tốc độ cái túi Từ Lai quẳng đến cũng khá là nhanh, cũng

chẳng có mấy ai nhìn thấy rõ, cộng thêm tối trời nữa nên hầu hết chỉ thấy
gã đàn ông bất thình lình ngã lăn xuống mặt đất, mà cho dù có trông thấy
thật thì đã sao nào?

Gã đàn ông tức tái mào, mấy tên đồng bọn lại khuyên nhủ vài câu rồi

vội vàng kéo gã đi.

“Cô gái này nói đều phải cả, giờ cái sai thuộc về chúng ta, không đi

mau thì bị bỏ tù thật đấy.”

Có ai không biết chứ? Nãy là đâm lao nên phải theo lao thôi, mất mặt

thì cũng mất rồi, chẳng lẽ còn muốn vào tù ra tội nữa?

“Con tạo xoay vần, mày cứ chờ đó cho tao.” Gã đàn ông chỉ tay uy

hiếp Từ Lai.

Từ Lai cười thản nhiên: “Chờ thì chờ.”

Mấy gã đó mới quay người đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng Cận

Thời Xuyên bảo: “Các anh em, mau bao vây đám người đó lại, chờ các
đồng chí cảnh sát đến.”

“Rõ.” Cả nhóm đàn ông lực lưỡng giọng vang như chuông đồng,

nghiêm chỉnh bao vây mấy gã đàn ông lại y như tường đồng vách sắt.

Gã đàn ông cầm đầu quát: “Mẹ chúng mày, làm cái gì thế hả?”

Cận Thời Xuyên tiến lại gần, giọng nói đã trở về trạng thái bình tĩnh:

“Mẹ ông không dạy ông làm người phải dám làm dám chịu sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.