THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 95

“Mẹ ông không dạy ông làm người phải có giáo dục sao?” Từ Lai đến

bên cạnh Cận Thời Xuyên ngắm nghía góc nghiêng hoàn hảo của anh, lén
cười trong bụng.

Lục Phương Kỳ nhìn bóng lưng của hai người, thầm oán: Đệt, nữ

thần! Đệt, quá xứng đôi với đội trưởng nhà mình!

Rất lâu sau này, khi Từ Lai và Cận Thời Xuyên đã ở bên nhau, sau khi

Lục Phương Kỳ cũng nói lại một câu tương tự thế, Từ Lai không chút do
dự đáp lại: Nhà anh cái gì hả? Đó là nhà tôi.

Khi công an tới, Hàn Phóng cũng đi theo, mấy gã kia bị công an tóm

đi. Hàn Phóng nắm rõ tình hình vừa nãy phát sinh, sợ Từ Lai bị mấy thằng
đó vu vạ lại nên vội vàng phải giải thích rõ mọi chuyện cho người quen bên
phía cảnh sát biết.

Các đội viên đội phòng cháy chữa cháy bắt đầu thu dọn hiện trường.

Từ Lai đi đến trước mặt Cận Thời Xuyên, cười với anh: “Em đưa khăn ướt
cho anh không phải để trang trí.”

Cận Thời Xuyên móc gói khăn ướt trong túi ra, đáp lại cô một tiếng:

“Lát về tắm rửa là xong.”

Từ Lai cầm lại gói khăn ướt, móc ra một chiếc, giơ tay lên, Cận Thời

Xuyên vội ngửa đầu ra sau, bất đắc dĩ phải đưa tay ra cầm: “Để anh tự
làm.”

“Thực ra, vừa nãy anh có định đánh gã kia không thế?” Từ Lai đưa

thêm một cái khăn ướt mới cho Cận Thời Xuyên.

Cận Thời Xuyên lại cầm lấy chùi qua vài cái trên mặt, mặt cơ bản coi

như đã lau sạch, gương mặt tuấn tú chứa đựng một vẻ không thể coi là vui:
“Không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.