“Lâm tiểu thư giỏi quá, bình thường tiểu đoàn trưởng không thích bia
rượu đâu.”
Lâm Thiển cười hì hì, vừa định nói “Cảm ơn
Boss”, chợt nghe thấy anh
cất giọng nhàn nhạt: “Là rượu cô ấy mời, chắc chắn tôi phải uống cạn.”
Xung quanh rất
ồn ào, câu nói của anh như lẩm bẩm, chẳng mấy ai nghe
thấy.
Tim Lâm Thiển đập mạnh. Cô ngẩng đầu, anh đang cụng ly với Cao
Lãng, thần sắc bình thản như thường lệ.
Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Chẳng phải Boss nói chuyện luôn thành thật như vậy? Thế mà nhịp tim của
cô tự dưng bất ổn định...
Cô liền gạt bỏ cảm giác lạ thường ra khỏi đầu óc. Cô là ai chứ? Cô là
Lâm Thiển, trên người cô tuyệt đối không xảy ra chuyện “mất giá” như tình
yêu nơi công sở.
Đây là một buổi tối mùa đông ấm áp, mấy người đàn ông ngay thẳng đơn
giản cười nói, cùng hát cho Lâm Thiển
nghe. Ông chú mập mạp cười híp
mắt đưa từng đĩa đồ nướng thơm điếc mũi lên bàn, còn thỉnh thoảng góp
vui với đám quân nhân giải ngũ vài câu. Lâm Thiển bất giác ăn no căng
bụng, cũng không thèm nghĩ đến chuyện nửa đêm ăn nhiều
sẽ
tăng cân. Đời
người mấy khi có dịp tận hưởng niềm vui như lúc này. Lệ Trí Thành từ đầu
đến cuối ngồi yên tĩnh bên
cạnh cô, khóe mắt anh cười cười.
Lâm Thiển có
thể nhận ra,
khoảng thời gian bình thường và thoải mái như lúc này
khiến
anh cũng nhẹ nhõm và vui vẻ.
Kết thúc buổi ăn khuya đã hơn mười một giờ, lần này không đợi Lệ Trí
Thành dặn dò, mấy người bảo vệ tự nguyện đưa Lâm Thiển về tận chân cầu